Ngang qua con hẻm nhỏ Hội An…
Một lần nữa tôi lại chọn nét bình dị của Hội An làm cảm xúc bâng quơ để trút bầu tâm sự. Hôm nay, trời hanh nắng, tôi dạo quanh một vòng phố cổ, rồi len lõi nép mình ngang qua con hẻm nhỏ Hội An…
Nếu lần trước là cảm xúc về một chiều mưa bất chợt cuối hạ - đầu thu thì hôm nay là vẻ tĩnh lặng, trầm ngâm của “trái tim phố cổ” – hẻm nhỏ thân thương.
Đây lại là lần thứ “n + 1” tôi đến Hội An. Thật thiếu sót vô cùng vì trước đó tôi chưa một lần dạo qua con hẻm nhỏ.
Trước đây, tôi chỉ luôn biết đến chùa Cầu, sông Hoài, đèn lồng phố thị,...hay phố Bạch Đằng, Hoàng Văn Thụ,…rồi nét ẩm thực tuy rẻ mà ngon,…mà chưa hề ngang qua hẻm nhỏ.
Một mình lẻ bóng dạo quanh phố cổ buổi sớm tinh mơ, không khí thật thanh bình, thoáng đãng và dễ chịu. Những mái nhà rêu phong, những bức tường xưa cũ, những đình chùa cổ kính, những hội quán vàng son,...dường như vẫn còn say giấc nồng bên màn sương trong trẻo. Đâu đó chỉ vọng lại tiếng rao thanh mảnh của cô hàng rong “chạy hàng” cho kịp bữa sáng. Khi đó, Hội An gần gũi như là nhà.
Dừng chân bên gánh cao lầu của cô chủ xinh đẹp. Bất chợt tôi bắt gặp con hẻm nhỏ. Hun hút, thâm sâu và quyến rũ,…là cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận khi nhìn mãi chưa xác định đích đến sau cùng của con hẻm này. Thế là, tôi quyết định khám phá thử xem sao!
Ăn vội tô cao lầu béo, thơm rồi rảo bước tiến gần tới “cô bạn nhỏ” mới quen một cách tình cờ đầy duyên cớ này. Đây sẽ là hành trình khám phá Hội An với góc nhìn mới, một Hội An khác nữa của riêng tôi…
Những con hẻm nhỏ vẫn im lìm, khoan thai nằm đó, lặng lẽ và bình yên như ngóng chờ một “tri âm”, đợi chờ một “tri kỷ”. Nói hẻm nhỏ vậy mà nhỏ thật, hai dãy nhà chỉ cách nhau khoảng một sải tay người lớn; ước chừng chỉ cần với tay ra là có thể trao đi thương nhớ giữa hai đầu phố thị.
Có những con hẻm nhỏ dài nhưng lại thẳng tắp, đứng ở đầu hẻm này nhưng lại có thể nhìn thấu đến tận cuối hẻm kia.
Cũng có những con hẻm nhỏ “không ngoan” như thế, mà lại cong cong, ngoằn nghèo bí hiểm. Đừng sợ! Chậm rãi và nhẹ nhàng bước sẽ khám phá được nét bình dị, dịu dàng của con người Hội An.
Hẻm nhỏ tuy cạn hẹp nhưng nhắm mắt rồi cảm nhận, cảm giác không hề chật chội chút nào. Lòng thênh thang, chân chậm rãi bước thong dong, rong ruổi qua từng con hẻm nhỏ để rồi ngạc nhiên khi bắt gặp những điều rất đỗi quen thuộc “À, hóa ra hẻm này dẫn ra quán cafe mình hay ngồi…”, “hẻm này lại rẻ qua quán vỉa hè mình hay ăn…”…
Dọc các con hẻm là nhà hàng, quán xá…nhẫn nại đi tới cuối các con hẻm nhỏ thường sẽ mở ra “những món quà bất ngờ” cho bạn: các quán bar, nhà hàng, quán chay…sang trọng, nổi tiếng nằm ẩn mình trong đấy! Điều mà chưa từng một ai nhắc đến khi khám phá Hội An.
Mỗi con hẻm nhỏ là một đời người qua dòng thời gian và từng mảnh ký ức vui buồn chốn phố Hội. Đưa tay chạm khẽ những mảng rêu phong xanh ngắt vừa chớm sau trận mưa rào tối qua, rồi cả những đốm đen xám sắp ngả màu thương nhớ dọc theo bức tường vàng mà lòng tôi có chút bâng khuâng. Hội An bao nhiêu tuổi, những con hẻm này cũng “từng trải” bấy nhiêu. Mỗi con hẻm là một cái tên, có người gọi hẻm Nhị Trưng, người gọi hẻm Bá Lễ,…còn tôi và số đông khác lại thích gọi hẻm Hội An, hẻm vàng thương nhớ.
Mỗi con hẻm nhỏ là một đời người nữa…là “bạn đường của lũ trẻ đùa nhau mỗi buổi chiều tan trường;...
...là sân cỏ cho những cầu thủ nhí tranh tài đá bóng, nhảy dây;...
...là lối đi tắt vội của những gánh hàng rong nặng trĩu đầy hàng;...
...là chốn "trú ngụ" của cô gái trẻ mang đầy tâm sự thuở đôi mươi...
...là nơi hò hẹn của cặp tình nhân thủ thỉ tâm tình sau bao ngày xa cách;...
...và là điểm chụp ảnh cưới lí tưởng cho đôi vợ chồng trẻ sắp về chung một nhà;…
Với tôi, mỗi con hẻm nhỏ là nơi dừng chân thú vị. Tại đây, tôi lại được “sống chậm” một nhịp nữa, tận hưởng hương vị thời gian trôi qua từng khắc, từng giây ở Hội An; giải tỏa những lo toan, muộn phiền đè nén bấy lâu nay trong tâm tưởng về một cuộc sống xô bồ, hơn thua, đua tranh, ganh ghét.
“Quẳng gánh lo đi mà sống…” tôi lại tìm đến Hội An khi tâm hồn nặng mối muộn phiền. Lần này tôi đã tìm thấy một Hội An thật khác: an yên, bình lặng, thâm trầm và gợi nhớ…
Nếu lần trước là cảm xúc về một chiều mưa bất chợt cuối hạ - đầu thu thì hôm nay là vẻ tĩnh lặng, trầm ngâm của “trái tim phố cổ” – hẻm nhỏ thân thương.
Đây lại là lần thứ “n + 1” tôi đến Hội An. Thật thiếu sót vô cùng vì trước đó tôi chưa một lần dạo qua con hẻm nhỏ.
Trước đây, tôi chỉ luôn biết đến chùa Cầu, sông Hoài, đèn lồng phố thị,...hay phố Bạch Đằng, Hoàng Văn Thụ,…rồi nét ẩm thực tuy rẻ mà ngon,…mà chưa hề ngang qua hẻm nhỏ.
Một mình lẻ bóng dạo quanh phố cổ buổi sớm tinh mơ, không khí thật thanh bình, thoáng đãng và dễ chịu. Những mái nhà rêu phong, những bức tường xưa cũ, những đình chùa cổ kính, những hội quán vàng son,...dường như vẫn còn say giấc nồng bên màn sương trong trẻo. Đâu đó chỉ vọng lại tiếng rao thanh mảnh của cô hàng rong “chạy hàng” cho kịp bữa sáng. Khi đó, Hội An gần gũi như là nhà.
Dừng chân bên gánh cao lầu của cô chủ xinh đẹp. Bất chợt tôi bắt gặp con hẻm nhỏ. Hun hút, thâm sâu và quyến rũ,…là cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận khi nhìn mãi chưa xác định đích đến sau cùng của con hẻm này. Thế là, tôi quyết định khám phá thử xem sao!
Ăn vội tô cao lầu béo, thơm rồi rảo bước tiến gần tới “cô bạn nhỏ” mới quen một cách tình cờ đầy duyên cớ này. Đây sẽ là hành trình khám phá Hội An với góc nhìn mới, một Hội An khác nữa của riêng tôi…
Những con hẻm nhỏ vẫn im lìm, khoan thai nằm đó, lặng lẽ và bình yên như ngóng chờ một “tri âm”, đợi chờ một “tri kỷ”. Nói hẻm nhỏ vậy mà nhỏ thật, hai dãy nhà chỉ cách nhau khoảng một sải tay người lớn; ước chừng chỉ cần với tay ra là có thể trao đi thương nhớ giữa hai đầu phố thị.
Có những con hẻm nhỏ dài nhưng lại thẳng tắp, đứng ở đầu hẻm này nhưng lại có thể nhìn thấu đến tận cuối hẻm kia.
Cũng có những con hẻm nhỏ “không ngoan” như thế, mà lại cong cong, ngoằn nghèo bí hiểm. Đừng sợ! Chậm rãi và nhẹ nhàng bước sẽ khám phá được nét bình dị, dịu dàng của con người Hội An.
Hẻm nhỏ tuy cạn hẹp nhưng nhắm mắt rồi cảm nhận, cảm giác không hề chật chội chút nào. Lòng thênh thang, chân chậm rãi bước thong dong, rong ruổi qua từng con hẻm nhỏ để rồi ngạc nhiên khi bắt gặp những điều rất đỗi quen thuộc “À, hóa ra hẻm này dẫn ra quán cafe mình hay ngồi…”, “hẻm này lại rẻ qua quán vỉa hè mình hay ăn…”…
Dọc các con hẻm là nhà hàng, quán xá…nhẫn nại đi tới cuối các con hẻm nhỏ thường sẽ mở ra “những món quà bất ngờ” cho bạn: các quán bar, nhà hàng, quán chay…sang trọng, nổi tiếng nằm ẩn mình trong đấy! Điều mà chưa từng một ai nhắc đến khi khám phá Hội An.
Mỗi con hẻm nhỏ là một đời người qua dòng thời gian và từng mảnh ký ức vui buồn chốn phố Hội. Đưa tay chạm khẽ những mảng rêu phong xanh ngắt vừa chớm sau trận mưa rào tối qua, rồi cả những đốm đen xám sắp ngả màu thương nhớ dọc theo bức tường vàng mà lòng tôi có chút bâng khuâng. Hội An bao nhiêu tuổi, những con hẻm này cũng “từng trải” bấy nhiêu. Mỗi con hẻm là một cái tên, có người gọi hẻm Nhị Trưng, người gọi hẻm Bá Lễ,…còn tôi và số đông khác lại thích gọi hẻm Hội An, hẻm vàng thương nhớ.
Mỗi con hẻm nhỏ là một đời người nữa…là “bạn đường của lũ trẻ đùa nhau mỗi buổi chiều tan trường;...
...là sân cỏ cho những cầu thủ nhí tranh tài đá bóng, nhảy dây;...
...là lối đi tắt vội của những gánh hàng rong nặng trĩu đầy hàng;...
...là chốn "trú ngụ" của cô gái trẻ mang đầy tâm sự thuở đôi mươi...
...là nơi hò hẹn của cặp tình nhân thủ thỉ tâm tình sau bao ngày xa cách;...
...và là điểm chụp ảnh cưới lí tưởng cho đôi vợ chồng trẻ sắp về chung một nhà;…
Với tôi, mỗi con hẻm nhỏ là nơi dừng chân thú vị. Tại đây, tôi lại được “sống chậm” một nhịp nữa, tận hưởng hương vị thời gian trôi qua từng khắc, từng giây ở Hội An; giải tỏa những lo toan, muộn phiền đè nén bấy lâu nay trong tâm tưởng về một cuộc sống xô bồ, hơn thua, đua tranh, ganh ghét.
“Quẳng gánh lo đi mà sống…” tôi lại tìm đến Hội An khi tâm hồn nặng mối muộn phiền. Lần này tôi đã tìm thấy một Hội An thật khác: an yên, bình lặng, thâm trầm và gợi nhớ…
Xem thêm: Hội An mùa này – mùa của những cơn mưa bất chợt
Hồng Thy
Ảnh nguồn Internet